DATA COLLECTION & DATA ANALYSIS (DESCRIPTION & CONTRAST) E&V E1 There was a blind girl who hated herself just because she was blind. She hated everyone, except her loving boyfriend. He was always there for her. She said that if she could only see the world, she would marry her boyfriend. One day, someone donated a pair of eyes to her and then she could see everything, including her boyfriend. Her boyfriend asked her, “now that you can see the world, will you marry me?” The girl was shocked when she saw that her boyfriend was blind too, and refused to marry him. Her boyfriend walked away in tears, and later wrote a letter to her saying: “Just take care of my eyes dear.” E2 Fred is 32 years old and he is still single. One day a friend asked, "Why aren't you married? Can't you find a woman who will be a good wife?" Fred replied, "Actually, I've found many women I wanted to marry, but when I bring them home to meet my parents, my mother doesn't like them." His friend thinks for a moment and says, "I've got the perfect solution, just find a girl who's just like your mother." A few months later they meet again and his friend says, "Did you find the perfect girl? Did your mother like her?" With a frown on his face, Fred answers, "Yes, I found the perfect girl. She was just like my mother. You were right, my mother liked her very much." The friend said, "Then what's the problem?" Fred replied, "My father doesn't like her." 7/9/2020 MA2017 3 • • E3.A Tragedy in Two Parts Emily Clowes, New Jersey, United States – Age 17 I’m still sitting on this wall, the brick chill cutting through my jeans. I take a swig of beer, wipe the condensation from my hand onto the dark denim, watch the smoke from my cigarette curl into the dark woods before disappearing into the sky. I am aware of the club behind me in the same way that I am aware of the seven foot drop under my dangling feet; it’s there but I’m not going to fall. Footsteps on the patio behind me. It’s probably just another couple come to take advantage of one of the picnic tables. I place my beer down on the wall next to me ignoring them with a forceful drag on the cigarette. I don’t smoke. She’s suddenly there, on the wall with me, and for a moment I’m afraid she’s upset the beer can, precariously balanced on the old, crumbly bricks. But no, there it is, safe on my other side. We sit in silence for a moment as she contemplates her intertwined fingers and I continue to watch the dark woods in front of me. I finish my cigarette, stub it out, light another. I don’t smoke. She’s looking at me now. I can feel her eyes on the side of my head. “I’m sorry about… I’m sorry.” I do not respond. What response is there? I could tell her I’m sorry too, or that I’m not sorry and neither is he, so why should she be? Or that he was… is… a bastard, or that inside I’m crying but I don’t cry so… but she’s speaking again. The cigarette is shaking; highlighted by my apparent verbal incapacity, I can feel her attention focused on it. I don’t smoke. “I hate men.” This said quietly, but with a strange, lightning vehemence that captures my full attention instantly. I glance at her sideways with a laugh that might have passed for a cough. It 4 7/9/2020 MA2017 could have been a cough. I don’t smoke. E4: “Poor Sissy Miller!” he said, half laughing. How he would have liked to share that joke with his wife! He turned instinctively to her diary. “Gilbert,” he read, opening it at random, “looked so wonderful. . . .” It was as if she had answered his question. Of course, she seemed to say, you’re very attractive to women. Of course Sissy Miller felt that too. He read on. “How proud I am to be his wife!” And he had always been very proud to be her husband. How often, when they dined out somewhere, he had looked at her across the table and said to himself, “She is the loveliest woman here!” He read on. That first year he had been standing for Parliament. They had toured his constituency. “When Gilbert sat down the applause was terrific. The whole audience rose and sang: ‘For he’s a jolly good fellow.’ I was quite overcome.” He remembered that, too. She had been sitting on the platform beside him. He could still see the glance she cast at him, and how she had tears in her eyes. And then? He turned the pages. They had gone to Venice. He recalled that happy holiday after the election. “We had ices at Florians.” He smiled— she was still such a child; she loved ices. “Gilbert gave me a most interesting account of the history of Venice. He told me that the Doges.....” she had written it all out in her schoolgirl hand. One of the delights of travelling with Angela had been that she was so eager to learn. She was so terribly ignorant, she used to say, as if that were not one of her charms. And then— he opened the next volume—they had come back to London 7/9/2020 MA2017 5 V1 V1. Một Bác sỹ, một Thầy giáo và một Thẩm phán là bạn chí thân của nhau. Một hôm đang ngồi nhậu với nhau, Thầy giáo nâng chén nói: - Ba anh em mình chơi với nhau đã lâu, coi nhau như anh em ruột thịt. Hôm nay tôi đề nghị cùng nâng chén thề sống chết có nhau, giúp nhau khi khó khăn hoạn nạn. Ba người cùng uống rượu thề. - Thầy giáo: tôi làm cái nghề dạy học. Khi con cái hai bác đến tuổi đi học thì mọi việc cứ để đấy tôi lo. - Bác sỹ khề khà: tôi chuyên bên khoa mổ. Các bác hay người thân có nhu cầu cắt bỏ bộ phận nào thì cứ bảo tôi. - Thẩm phán gãi đầu: uhm! Cái nghề của tôi khó giúp được gì cho hai bác quá. Thôi thì bác nào muốn ly hôn thì bảo với tôi một tiếng. V2 Một ông cụ vào nhà ga xe lửa trong làng và đi đến quầy vé, hỏi nhân viên nhà ga. - Này cậu, chuyến tàu lúc 3 giờ 10 phút đã đi chưa? - Đã rời ga cách đây 15 phút. - Còn bao lâu nữa chuyến 4 giờ mới đến? - Còn lâu lắm. - Vậy trước đó còn chuyến tàu khách nào không? - Không. - Tàu chở hàng? - Không. - Không có chuyến nào hết? - Hoàn toàn không? - Anh có chắc không? - Chắc chứ! - nhân viên bán vé nổi nóng. - Vậy thì, mình ơi - ông quay sang gọi bà vợ - bây giờ chúng ta có thể đi ngang qua đường ray được rồi. 7/9/2020 MA2017 7 V3 Trăng mười chín. Tôi đến đây và gặp nó dưới làn nước sông bàng bạc sáng. Quãng đường từ bên này sông đưa tôi đến nơi cần đến khá xa .Từ chối lời đề nghị đưa tôi đi của Long,tôi đạp xe một mình trong đêm.Vầng trăng trên bầu trời xa thẳm cùng tôi đi vào một cuộc phiêu lưu nhỏ. Không quen thuộc với những ngả đường trong thành phố nhưng tôi tin mình sẽ không bị lạc. Bởi tôi đang đi về phía có anh, nghĩa là tôi đi về nơi của trái tim mình. Con đường thẳng tắp này tôi đã đi qua trong một ngày đầy nắng.Đêm nay, dường như nó trải rộng hơn thêm, vắng vẻ và mát dịu dưới ánh trăng xuân. Tôi quên Long đang chờ tôi trở về bên kia sông và lo cho tôi sắp sửa dấn bước vào sự thật của tình yêu trong trái tim anh. Dẫu biết rằng, giờ đây điều đó đã thuộc về người khác, tôi vẫn tiến về phía nó, để nhìn thấy được, chiêm ngưỡng được hạnh phúc tôi và anh đã từng có, đã vừa mất đi.Bước nhẹ trên lớp lá khô,tôi chọn cho mình chỗ đứng khuất sau tán cây lúp xúp trước ngõ của ngôi nhà anh đang ở. Trong sân, ánh đèn màu nhấp nháy. Người bạn thân nhất của anh đang tổ chức sinh nhật. Tôi biết rõ điều đó như hiểu mình đang đứng đây. Chiếc sân đẹp tràn ngập tiếng cười nói. Những giò phong lan yên lặng trước hiên nhà. Trước đây, đã có lần tôi ngồi bên anh trên chiếc xích đu ở cuối sân để nhìn chúng nở hoa trong một đêm trăng tròn. Những cánh hoa cúc trắng mịn trong tay tôi chạm vào nhau quấn quýt, cựa mình thật khẽ như thôi thúc tôi bước qua ngõ, đi vào khoảng sân vui kia. Trăng hắt lên tay tôi một vệt sáng dài và nhỏ,tôi mơ hồ cảm thấy bàn tay mảnh dẻ của mình đang run rẩy trên môi. Tôi giấu trong túi áo một bông hồng nhung bé bỏng, hương thơm của nó đang rụt rè xâm chiếm hơi thở của tôi. Những chiếc gai nhỏ xíu của nó làm nhói đau một bên ngực tôi theo từng nhịp thở. Đêm nay, tôi sẽ đặt nó vào tay anh. Bên kia sông, Long chờ tôi đã lâu. Nhưng ở bên này tôi vẫn chưa thể quay về. 7/9/2020 MA2017 8 V4:-Một buổi chiều mưa bụi và sương mù giăng giăng mặt hồ sóng nước mờ mịt, tôi gặp chị. Chị nhỏ nhắn mềm mại, nước da trắng mát từ một ngõ nhỏ và con đường nào đó đi cùng chiều với tôi. Tôi nhìn chị thấy có nét quen quen. - Tôi trông chị quen quá. Chắc tôi đã gặp chị ở đâu? - Tôi cũng vậy. Chắc chúng ta gặp nhau trong buổi đi dạo quanh hồ – Chị giơ tay chỉ ra hồ, tiếng nói nhỏ và trầm. Tôi cố nhớ và nghĩ một cái tên của chị mà chịu. Tôi đã quen chị từ lâu lại như thể mới gặp lần đầu. Với một người như chị tên là gì cho thích hợp nhỉ? Tôi nghĩ và nói: - Chị tên là Hoa phải không? - Đúng. Tôi tên là Hoa – Chị vui vẻ đáp và nhìn tôi. - Nhà chị ở đâu? – Tôi hỏi. - Kia kìa! – Chị chỉ ngôi nhà ba tầng xinh xắn quét vôi xanh ở đầu một ngõ nhỏ bên kia hồ – Nhà của tôi đấy! Số nhà 10, có cây dâu nhiều quả lắm – Mắt chị mơ màng, nét mặt như phủ sương khói. Chúng tôi cùng nhau đi vòng quanh hồ. Chị bước đi nhanh và nhẹ. Chân chị có lúc như không chạm đất. Chắc chị chịu khó luyện tập hằng ngày, cũng có thể tại chị thấp bé nhẹ cân. Tôi nghĩ và vung vẩy tay. Bàn tay tôi chạm tay chị. Lạnh buốt. giống như bàn tay vừa ngâm trong nước đá. -Mình máu lạnh. Chân tay đều lạnh nhưng trái tim thì nóng – Chị nói rồi cười và vùng chạy. 7/9/2020 MA2017 9