daisy mơ ơi là mộng MỤC LỤC Lời mở đầu .................................04 mình ...........................................07 tình ............................................33 Lời cảm ơn .................................74 - daisy - LỜI MỞ ĐẦU Tôi không nghĩ rằng tập tản văn - tản thơ này sẽ có một “lời mở” và “lời kết”, tôi chỉ muốn đơn giản bắt đầu và kết thúc bằng tất cả những gì mình có, không cần nhiều hàm ý bố cục, cũng không quá rạch ròi chương phần. Thế nhưng khi đi đến những dòng cuối cùng của bản thảo, tôi thấy mình tỏ tường ra một thứ, đó là: trong ai cũng có một phần “mình” và một phần “tình”. Hai thứ này đi chung - đi đôi, như nhắc nhở chúng ta rằng: Hãy cứ ung dung mà yêu mình trước, rồi đem tình đó đi yêu người. Nhưng cẩn thận đừng yêu mình quá, không yêu người được; mà chẳng may lỡ yêu người quá, lại không còn mình nữa mà yêu. Đoạn mở này được viết và hoàn thiện trong những khâu cuối cùng của bản thảo, để đón bạn bắt đầu bước vào trong “mình” và trong “tình”. 4 - mơ ơi là mộng - Và nếu bạn có đang thắc mắc daisy là ai, thì daisy là tôi. một single mom, người Hà Nội, sống và làm việc tại Sài Gòn. làm Marketing nhưng lại không có nhu cầu về “social networking”. nhiều lúc tưng tưng và leng keng. thích rock và Trịnh, vẽ và game, đọc và viết... 5 - daisy - trả lời thật đi nào, bạn có đang cần một ai đó không? Hãy yêu thật nhiều - người phụ nữ chọn ở bên bạn và sẵn sàng chủ động nói yêu bạn và cô ấy nói cần có bạn ở bên. Khi đó, cô ấy đang thành thật hơn bao giờ hết. Khi ta nhận ra mình cần ai đó, đúng ai đó, là khi ta thành thật với mình nhất. Chúng ta vốn quá kiêu hãnh và tự tôn, nên ta ít khi muốn thú nhận về một điều mình thực sự cần. Chúng ta sợ lời thú nhận đó sẽ biến mình thành một kẻ yếu đuối. Chúng ta sợ bị người khác nắm “vận mệnh” của mình trong tay, sợ rằng một khi đối phương biết được bí mật của ta rồi, thì ta thua chắc. Ta sẽ không còn đường lùi. Và nếu đời không như là mơ, phùuuu, 34 - mơ ơi là mộng - trông ta thảm hại làm sao trong mắt họ, người đã biết điều ta cần, và đã lắc đầu từ chối. Bởi thế nên chúng ta cần, nhưng giả vờ như không. Chúng ta tưởng đó là cách giữ thể diện, vị thế và lòng kiêu hãnh. Có lúc ta lại ra vẻ cứng cỏi, xa cách, ngạo nghễ, khép kín và bất cần, như ta có thể tồn tại như những tinh cầu đơn độc... Nhưng nhiều khi đó chính là cách ta đánh mất những điều quý giá. Khoảnh khắc mà ta tìm được một người thực sự có ý nghĩa với mình đang tồn tại trên cõi đời này, bất kể sau cùng ta có nắm giữ được trái tim người đó hay không, thì khoảnh khắc đó cũng là khi ta bắt đầu cảm nhận được thế nào là hạnh phúc. Khi bắt đầu cảm thấy không cần nhau nữa, hoặc khi tưởng rằng không cần nhau nữa, đó là lúc hạnh phúc bắt đầu bỏ ta đi. Cá nhân tôi, tôi cảm thấy giữa chúng ta đôi khi không nhất thiết phải nói lời yêu, nhưng cảm giác cần nhau thì nhất định phải bày tỏ. Bởi khi nhận ra mình cần đến ai đó, ta cũng đồng thời nhận ra họ có ý nghĩa to lớn như thế nào đối với đời ta. Nhờ đó, ta có thể nhìn thấy một cách rõ ràng hơn những gì họ mang đến cho mình - những điều không 35 - daisy - hề là hiển nhiên. Và khi ấy, có lẽ, ta sẽ nói thường xuyên hơn hai chữ “cảm ơn”. Ta sẽ biết trân trọng hơn những gì ta nhận được. Vậy nên, người cần người, là những người may mắn nhất thế gian. Người cần người, là những điều thật tuyệt vời. Làm thế nào để trở thành một người cần người khác? Ta chỉ cần thành thật với chính mình. Bởi ta là con người, ta được tạo ra trong đời này để cần nhau. Trả lời thật đi nào, bạn có đang cần một ai đó không? 36