MINATO ĐANG GIẤU GIẾM GÌ THẾ? By kwonniehoon@AO3 Bản dịch đã có sự cho phép của tác giả. Vui lòng không mang ra ngoài khi chưa xin phép. Tóm tắt Các chàng trai Kazemai vô tình phát hiện về đời sống tình cảm của Minato. -“Tớ nghĩ Minato đang giấu bọn mình cái gì đó,” Ryohei nói. “Bất ngờ ta?” Kaito. “Sao cậu lại nghĩ thế?” Seiya hỏi (thực sự đoạn này tác giả viết hơi hài….) “Chỉ là…mấy ngày nay cậu ấy toàn đi về sớm. Các cậu không thấy lạ à?” “Tớ cũng nghĩ vậy!” Nanao đồng tình. “Ban đầu tớ tưởng cậu ấy chỉ vội vàng chuẩn bị bữa tối thôi, nhưng hôm qua tớ thấy cậu ấy ở MCDonals’s.” “Có khi cậu ấy rất thèm McDonald’s? Cũng không phải là không thể, bởi tớ cũng thế,” Kaito nói. “Không, cái này khác Kacchan ạ!” “Khác thế nào?” “Cậu ấy không—” “Ồ, Minato kìa,” Seiya ngắt lời. Ba người còn lại quay đầu về hướng Seiya đang nhìn và họ thực sự thấy Minato. Họ đang chuẩn bị gọi cậu ấy, nhưng lại dừng lại khi thấy có người đi cùng. Seiya nhận ra “Cậu ấy không ở một mình,” “Đó là điều tớ muốn nói đấy,” Nanao bảo. “Hôm qua cũng thế.” “Thì? Có vấn đề gì không? Có thể là người nhà mà.” Kaito nhún vai. “Đợi đã, kia có phải là Shuu không?” Ryohei hỏi. Họ nhìn thấy chàng trai đứng cạnh Minato và cuối cùng cũng nhận ra đó thật sự là Fujiwara Shuu, hoàng tử trẻ của Kirisaki. Seiya nhướng mày. “Chẳng lẽ…” Minato đang nhìn chằm chằm vào biển quảng cáo trước một cửa hàng cho đến lúc ai đó vỗ vai cậu. Cậu quay người lại; một nụ cười dịu dàng xuất hiện trên khuôn mặt khi cậu nhận ra danh tính của người lạ kia. “Shuu,” cậu chào. Shuu mỉm cười. “Xin lỗi, việc luyện tập diễn ra lâu hơn dự tính. Cậu đợi lâu chưa?” Cậu hỏi, bàn tay dễ dàng tìm thấy tay của Minato. Minato lắc đầu. “Không hẳn, tớ cũng mới đến thôi.” “Tớ hiểu rồi.” Shuu quay đầu về hướng banner Minato nhìn khi nãy và hỏi, “Muốn thử cái này không? Tớ nghe nói nó ngon.” “Tất nhiên rồi, trông ngon miệng thật đấy.” “Vậy đi thôi.” Cả hai đan tay nhau và đi vào trong nhà hàng. Họ tìm bàn và đặt một set ở trên banner khi người phục vụ đi tới. Khi phục vụ rời đi, Shuu nhìn Minato. Minato nhướng mày. “Sao thế?” Shuu cười và một lần nữa đan những ngón tay của họ với nhau. “Tớ vui vì cậu đã trở lại bên tớ, chỉ vậy thôi. Cậu không biết tớ đã sợ thế nào khi không nhìn thấy cậu ở lễ nhập học đâu. Tớ đã nghĩ rằng tớ không thể gặp lại cậu nữa. Tớ thực sự hối hận về những hành động của mình trước kia. Tớ không nên để cậu lại một mình sau cuộc thi, tớ nên đến bên cạnh và an ủi cậu như Seiya vậy. Tớ--” “Shuu,” Minato ngắt lời cậu. Cậu vuốt ve tay kia của Shuu và nở một nụ cười dịu dàng. “Tất cả đều là quá khứ rồi. Đó không phải là lỗi của cậu, nên đừng tự đổ lỗi bản thân. Nếu cậu muốn, tớ tha thứ cho cậu, vậy nên quên chuyện đó đi. Tớ ở đây rồi. Hãy chỉ tập trung vào hiện tại thôi, được không?” Shuu nhìn mắt Minato chăm chú và thở dài. “Đúng vậy, bây giờ cậu đang ở đây và đó mới là thứ quan trọng. Nhưng tớ muốn cậu biết rằng, một phần trong tớ biết cậu sẽ trở về và cậu đã làm vậy. Chào mừng quay lại, Minato,” cậu đưa tay Minato đến bên môi và hôn chúng. “Tớ yêu cậu. Thật sự yêu cậu.” Minato nhìn xung quanh và khi chắc rằng không có ai đang để ý đến họ, cậu tiến về phía trước và hôn môi Shuu. “Tớ cũng yêu cậu,” cậu thầm thì. Shuu cười khúc khích và hôn cậu ấy lần nữa. “Họ…” Kaito bắt đầu “…. hôn nhau,” Ryohei kết câu. “Wow, tớ…” Nanao quay về phía Seiya. “Cậu biết không? Về họ ấy?” Seiya nhìn chăm chăm hai đứa bạn từ nhỏ của mình sau đó nhìn ba người kia. Cậu nhún vai. “Tớ có cảm giác rằng có gì đó giữa hai người họ. Họ đã luôn luôn đối xử với nhau như thể họ tồn tại chỉ vì người kia thôi vậy. Tớ đoán cuối cùng họ cũng quyết định hẹn hò.” “Uầy, cậu bình tĩnh với chuyện này thế,” Kaito nói. “Thế cậu muốn tớ làm gì? Đi qua đó và tức giận vì hai người đó hẹn hò?” “Ừm, nếu cậu nói vậy thì…” Kaito gãi đầu và thở dài. “Sao cũng được, đi thôi. Nếu Minato chưa sẵn sàng để nói với bọn mình thì tốt nhất cậu ấy không nên thấy bọn mình ở đây.” “Kaito…” Ryohei sụt sịt. “Sao cậu lại khóc?” Kaito hoảng hốt. “Cậu là…một người tốt…” Ryohei nói tiếp. “HẢA?!!” “Được đấy, Kacchan,” Nanao khen ngợi, cười toe toét cho bạn mình một like. Seiya làm ngơ ba người, quay về hướng hai người bạn đang ngồi, cậu cười. “Tớ mừng cho hai cậu.” “Tớ nghĩ cậu không cần lo lắng gì đâu,” Shuu nói. Nhìn vào cách họ không chạy qua và tức giận cậu vì hẹn hò với tớ… sao cậu lại che mặt?” Minato lắc đầu và quay đi khi Shuu cứ cố nhìn mặt mình. “Cậu đang đỏ mặt à?” “Im đi.” Shuu bật cười. Cậu cầm điện thoại chụp một tấm ảnh Minato đang che khuôn mặt đỏ bừng của mình. Ka-chak! Ka-chak! Ka-chak! Minato nhanh tay với lấy điện thoại người kia. “Đừng chụp ảnh tớ nữa!” “Không được, cậu đáng yêu mà.” Ka-chak! “Shuu!” Ka-chak! Ka-chak! “Chậc, dừng lại đi, thật sự, …” Minato càu nhàu, mặt vẫn còn đỏ ửng. Shuu cười, cất điện thoại đi. Cậu với tay vò tóc Minato. “Dễ thương.” “Chết tiệt, họ khiến tớ cảm thấy độc thân hơn bình thường,” Kaito nói. “Đi cmn khỏi đây thôi.” “Nếu cậu cảm thấy cô đơn thì thử tìm người yêu đi?” Ryohei hỏi khi họ đi ra ngoài. “Ryohei, cậu không hiểu đâu,” Nanao nói. “Hiểu cái gì?” Kaito lườm người bạn thời thơ ấu của mình. “Dám nói một lời xem, Nanao.” Nanao chỉ cười toe toét. Ryohei hào hứng. “Là gì thế Nanao?” “Nanao…” Kaito cảnh cáo. “Ai mà muốn hẹn hò Kaito chứ? Cậu ấy biết mọi người sợ cậu ấy mà,” Seiya tiếp lời. “Ồ, đúng vậy! Mọi người trong CLB rời đi vì Kaito quá đáng sợ! Tớ hoàn toàn quên mất luôn!” Ryohei nói. Cậu vỗ vai Kaito đáng thương. “Đừng buồn nha Kaito.” Kaito nghiến răng. “Takehaya Seiya…” “Tớ đoán rằng đây là dấu hiệu tớ nên rời khỏi rồi. Tạm biệt các cậu,” Seiya bước đi. “Quay lại đây đồ khốn!” Kaito hét, chạy theo Seiya. "HAHAHAHA!!" “Cậu có nhóm bạn thú vị đấy,” Shuu nói khi họ đang nhìn bốn người kia qua cửa sổ bằng kính. Minato thở dài. “Xin đấy, cứ kệ họ đi.”