TRUYỆN Tập 1: Vụ án trong hẻm nhỏ Chương mở đầu - Cho tôi 1 tô hủ tiếu mì thập cẩm. – Một vị khách hàng lên tiếng. - Dạ, có ngay ạ. Một cậu bé 1 tay bưng cái khay đầy những vết xước, 1 tay cầm quyển sổ tay mục nát cùng với cây bút bi cũ kĩ, với đôi chân thoăn thoắt, cậu nhanh chóng bước đến 1 ông lão đứng sau xe đẩy: - 1 tô hủ tiếu mì thập cẩm ở bàn số 4 ạ. Ông lão nhìn cậu, cười mỉm, rồi tiếp tục với công việc trang canh vào các tô hủ tiếu đạ được chuẩn bị sẵn … Tên cậu bé là Lý Văn Vương, 1 học sinh của Trường Trung học cơ sở Kim Đồng. Có lẽ so với những bạn học cùng tuổi cậu, Vương là 1 cậu bé khá “trưởng thành”, các suy nghĩ và hành động của cậu đều khá người lớn, như bây giờ đây, cậu đang phụ giúp gia đình kiếm thêm thu nhập. - Cho tôi tô bún miến gà, không cay. – 1 vị khách hàng khác vớ tay gọi. - Có liền ạ. Vương luôn bận rộn, không lúc nào cậu rảnh tay, Từ khi cậu quyết định từ bỏ việc tại 1 quán nước xa nhà, cậu có được 1 công việc gần trường, tiện lợi cho việc đi lại, nhưng cũng không kém phần mệt mỏi. Vả lại, cậu thích làm việc cho ông lão thân thiện này. Tuy cậu mới làm được chỉ 1 tháng, nhưng ông đã cho cậu khá nhiều ưu đãi: 1 tô mì sau mỗi ngày làm việc, tiền thưởng hằng tuần, học hỏi công thức nấu mì gia truyền của ông … Cậu rất cảm kích ông, và ông cũng biết được điều đó. Một đám học sinh đi ngang qua, nhìn Vương rồi bàn tán. Có lẽ với họ, làm việc trong 1 tiệm mì khá khác thường khi bạn còn là 1 học sinh. Nhưng Vương lại khác, cậu không cho rằng đó là điều kì cục, mà cậu lại nhìn nhận sự việc theo hướng to lớn hơn: Nhiệm vụ của mỗi người con là phải biết giúp đỡ gia đình, tăng thêm thu nhập, dù bạn có là con nít lớp 1 đi chăng nữa. Lại thêm 1 đám học sinh di lướt qua, nhưng lần này chúng dừng lại trước mặt cậu - Cho tụi tôi 8 tô phở bò. - Dạ có ng … Vương đang lau bàn, nghe thấy tiếng gọi liền ngước mặt lên, nhưng cậu cứng họng ngay khi nhìn thấy … - Phúc … Lại là cậu à? - Sao? Bộ không thích phục vụ đám tụi này hả? Tụi bạn của nó ở phía sau hù theo. Vương đành hạ giọng mình xuống: - Không, không có. Mời mấy bạn ngồi. Cậu lôi chồng bàn ghế cất cạnh con hẻm gần đó ra, tháo gỡ mấy cái bàn và ghế nhựa ra sắp xếp cho ngay ngắn. Đôi lúc đó cũng là công việc của cậu cần phải làm khi có quá nhiều khách hàng trong tiệm. Phúc nhìn cậu 1 thoáng rồi cười nhếch môi - Ngồi đi tụi bay. – Cậu ra lệnh. Cả đám nghe răp rắp, ngồi phịch xuống ghế. Còn Phúc thì giật phắt cái ghế còn lại trong tay Vương, vẽ mặt thiếu kiên nhẫn, đặt ghế và ngồi xuống - Lề mề quá! Vương cúi gầm mặt xuống, cố không biểu lộ cảm xúc của mình - Mấy cậu ăn gì? - Cái gì mà “mấy cậu” ? – Phúc nhếch mày - Mày xưng hô với khách hàng của mày vậy đó à? Lại 1 lần nữa, cậu cố cúi mặt xuống thấp hơn, gần như chạm ngực - Cho tôi hỏi, quý khách dùng món gì ạ? - Ở đây có gì? - Thưa quý khách, ở quán chúng tôi có mì, hủ tiếu, hủ tiếu nam vang, miến, b… Chưa dứt câu, Phúc liền xen vào: - Cho tôi 8 tô phở bò. - … Quý khách xin vui lòng đợi trong vài phút. Vương quay đi, đầu vẫn không thể ngẩng cao. Cậu đi 1 mạch đến chỗ ông lão, để lại phía sau là lời vớ gọi theo của Phúc: - Nhớ là tô của tao bỏ nhiều sa tế đấy nhé! Cậu không thích thằng Phúc, không thích tẹo nào, nhưng cậu lại rất cảm kích nó. Không phải vì nó cho cậu cái gì, mà nó là đứa rất hay giúp đỡ cậu. Tuy là thường ngày Phúc hay nạt nộ, chửi mắng, thậm chí là xỉ nhục cậu, nhưng mỗi khi tan học, cậu cùng tụi bạn hay đến quán Vương làm ủng hộ cậu. Tuy Phúc không tỏ ra như thế, và lời lẽ của cậu cũng không được hay, nhưng Vương biết rằng trong thanh tâm của Phúc, cậu chỉ giả vờ như thế để không khiến cho đám bạn của nó nghi ngờ. Phúc và Vương đã từng là những người hàng xóm, những người bạn thân. Do có 1 lần Phúc hẹn với 1 thằng – có thể gọi là đại ca của 1 nhóm côn đồ - ra quyết 1 trận sinh tử. Vương nghe tin liền báo cho giáo viên chủ nhiệm, và cô đã đến kịp thời và ngăn chặn được cuộc chiến nảy lửa đó. Nhưng thay vào đó, Phúc đạ bị khiển trách trước toàn trường, hạ xuống hạnh kiểm yếu và bị đình chỉ học 1 tuần. Và trong 1 tuần đó, Phúc đã thay đổi khá nhiều; có thể là cả cuộc đời cậu; cậu giao du với 1 băng nhóm khong rõ lai lịch, nguồn gốc, không biết tốt xấu, thường tụ tập ở những nơi vẳng vẻ ít người qua lại. Không lâu sau, cậu trở thành đại ca của băng nhóm đó với hàng chục đứa em theo sát gót chân. Và cũng chính tại thời điểm ấy, Vương trở thành 1 cậu bé cô độc. Có tiếng lao xao dằng sau cậu bé … - Phúc đại ca, đại ca định ơ lại ăn mì thiệt à? – 1 thằng nhóc trong đám lên tiếng. - Chứ mày không thấy tao đã gọi món rồi sao? – Phúc lên giọng. Thằng nhóc liền liếc dọc liếc ngang - Nhưng tụi đem đâu có mang theo tiền. Trong túi tụi em giờ chỉ còn khoảng 10 ngàn à. - Suỵt. – Phúc nói dường như ra lệnh – Để tao tính. Nói rồi cậu thò tay vào túi quần, móc ra 1 cái bóp. Trong bóp chỉ có vòn vẹn vài tờ tiền màu vàng và màu xanh dương … - Đưa hết tiền của tụi bây cho tao coi. – Cậu quát. - 60 … 70 … 90 … - Cậu lẩm bẩm – Chết rồi, không đủ. Đoạn cậu nhóc đang lúng túng không biết phải làm như thế nào thì Vương đã quay trở lại … với cái khay đựng đựng 4 tô phở - Phở của quý khách đây. – Cậu nhẹ nhàng dặt từng tô phở xuống bàn. – Số còn lại tôi sẽ bưng ra sau. - Hừ, thật là lề mề quá đi. – Phúc cau có, rời chợt nghĩ ra 1 kế. – Thôi thôi, tụi tao không ăn nữa đâu, thiệt là mất hứng quá đi à. - Nhưng chúng tôi sắp … - Không nhưng nhị gì cả. - Cậu nhóc tháo gắt. – Tụi tao nói không ăn là không ăn, mày nghe rõ chưa? Vương cứng đơ người, không biết chuyện gì đang diễn ra. - Vậy vui lòng quý khách thanh toán 4 tô phở này cho. - Thiệt là phiền phức quá! – Phúc cáu kỉnh. – Bao nhiêu đây? - Dạ, tổng cộng là 80 ngàn. – Vương từ tốn đáp, cố nén sự giận dữ. - Đây, 80 ngàn của mày đây – Vương nhận lấy tiền từ tay cậu nhóc. Nói rồi cả bọn mạnh bạo đứng lên. - Còn mấy tô phở, mấy cậu không … - Đã bảo không ăn là không ăn. – Phúc nạt nộ. – Sao mày nhiều chuyện thế? Cậu nhóc di sượt qua mặt Vương, tiến đến đàn em của nó, rồi rảo bước đi. - Phúc – Vương cất giọng. - Đã bảo là không được gọi … - Phúc quay lai, bức tức. Nhưng cậu nhóc chưa kịp dứt câu thì Vương … - Chúng ta không thể trở lại như trước kia sao? Phúc nín lặng 1 lúc lâu, mọi cơn thịnh nộ trong cậu tan biến. Cậu quay lại phía sau, 1 nụ cười nửa miệng - Tất cả mọi thứ đã thay đổi rồi Hoàng à. Tôi đã không còn là tôi của trước đây nữa. Cũng chính nhớ cái lần mà tôi bị bắt quả tang đó, tôi đã nhận ra rằng, cậu với cậu là 1 trời 1 vực – Cậu lên giọng – Cậu là mèo, còn tôi là chuột, cậu là cảnh sát, còn tôi là cướp, cậu là thiên thàn, còn tôi là ác quỷ – Cậu bỗng ngưng bặt – 2 chúng ta không bao giờ có thể hòa hợp với nhau. Cậu là đại diện cho cái tốt, cái đúng, còn tôi thì đại diện cho cái xấu, cái sai. Chính vì thế, tôi với cậu không thể nào sống cùng trên 1 mảnh đất, 1 là cậu là người phải rời khỏi mảnh đất đó, hoặc là tôi sẽ làm. Đôi mắt cậu nhóc bỗng ánh lên 1 cái nhìn căm thù, 1 đôi mắt rực lửa. Nhưng Vương không thể nhìn thấy điều đó, nhưng cậu lại có thể cảm nhận được nó – 1 đôi mắt như muốn xé toạt cả thân xác lẫn tâm hồn của cậu. Cậu cảm thấy sởn gai ốc, chưa bao giờ cậu có cảm giác như bây giờ - Chẳng lẽ chúng ta không còn cách cứu chữa sao? – Cậu nhỏ giọng, như thể đang tự lẩm bẩm 1 mình. Phúc không nói gì, có lẽ vẫn đang hoàn hồn sau những lời nói bóng gió vừa rồi. - Có – Cậu nói như khẳng định. – Khi chúng ta ở 1 thế giới khác. Nói rồi cậu bỏ đi, để lại bao nhiêu mối nghi vấn phía sau cho Văn Vương, đám đàn em cũng từ từ mà đuổi theo cậu, lòng vẫn đang tự hỏi chuyện gì đã xảy ra. Một làn gió thu thổi qua như làm dịu bầu không khí căng thẳng, nhưng không thể giúp ích được gì hơn. Còn cậu Vương, cậu đang đứng thừ người ra, thất vọng. Cậu không thể cứu chửa cho 1 tình bạn đã bị rạn nứt, và quan trọng hơn, cậu chỉ có thể đứng nhìn người bạn thân của cậu càng ngày rời xa cậu. Ánh hoàng hôn buông xuống trải dài trên con đường rộng thênh thang. Những tiếng chim ríu rít trên những vòm cây bên đường. 1 ngày dài sắp chấm dứt nhưng chưa kết thúc hẳn, Vương còn rất nhiều việc phải làm, còn rất nhiều việc đang chờ đợi cậu phía trước, và vài phút sau nữa, cậu sẽ bị lôi vào 1 việc mà cậu sẽ không bao giờ ngờ đến – ÁN MẠNG.