Cõi mơ cắt làm 2: chủ thể - khách thể Chủ thể càng hướng tới trong cõi mơ, khách thể càng rời xa => Tiếng gọi cuống quýt, bất lực Câu 1: Mơ là cõi của chủ thể, khách đường xa là cõi của khách thể => MQH bi kịch (1) Phép điệp càng đẩy bóng khách xa dần đến mất hút => Thị giác hoàn toàn bất lực trước 1 sắc trắng không bình thường trong 1 cái nhìn không bình thường => Run lên hồi hộp đam mê ngưỡng vọng nhưng cũng hết sức xót xa bởi vẻ đẹp đã nằm ngoài tầm với => Tuyệt vọng chấm dứt hi vọng, nhưng không phải tình yêu Lí do 1: Bóng thiếu nữ xa dần nên hình ảnh trở thành ảo ảnh, chỉ còn đọng lại trong tâm trí 1 sắc trắng lạ lùng làm nhoà cả thị giác Hình ảnh thơ khổ 1 sang khổ 2 vận động từ thực đến ảo, nhường chỗ cho cái siêu thực đầy nghịch lí Giọng thơ: Bâng khuâng, u uất Hình ảnh thơ thực đến ảo, hữu lí đến phi lí 3. Nỗi nhớ con người xứ Huế 2 câu đầu: Gió theo lối gió... hoa bắp lay Lí do 2: Sương khói mờ nhân ảnh => Khách quan => Chính trái tim thiếu nữ trong tà áo trắng mới là bí ẩn nhất => Không nhìn ra sắc lòng, đoán được tình cảm => Câu hỏi cuối cùng vang lên chơi vơi, khắc khoải, khó cắt nghĩa Lí do 3: Ai biết tình ai có đậm đà => Chủ quan Câu 2: Trắng quá - Lí do nhìn không rõ => Nỗi buồn bao phủ: gió mây xuống nước, trời xuống đất Thực chất đây là câu hỏi phân thân của chủ thể trữ tình, phản ánh khao khát thôn Vĩ đến từ bên trong và hiện thành lời mời mọc ở bên ngoài 2 câu sau: Thuyền ai... tối nay ĐÂY THÔN VĨ DẠ Có chở trăng a. Câu 1: 1 câu hỏi tu từ Có chở trăng về... Câu 4: Tâm trạng lo âu phấp phổng và Đầy ắp tín hiệu để hỏi có thể tách bạch thành nhiều câu Hình ảnh: nắng - cau - nắng Hình ảnh nắng hàng cau có 2 chữ nắng được lặp lại: Cau lọt trong nắng, nắng cuốn riết lấy thân cau, tầng tầng lớp lớp khiến cho chúng tủa ra như những cây cau ánh sáng, mang lại vẻ đẹp tươi tắn, thánh thiện cho thôn Vĩ 1. Nỗi nhớ thôn Vĩ Hình ảnh: Vườn ai mướt... Mảnh vườn thôn Vĩ như 1 phiến lá phủ sắc xanh vời vợi vào không gian thôn Vĩ. Chữ quá mang âm hưởng của tiếng reo vui. Cảnh thì quen thuộc mà vẫn không hết ngỡ ngàng bởi vẻ đẹp So sánh: xanh như ngọc Sự bổ sung kịp thời vẻ đẹp con người trong bức tranh thôn Vĩ Lá khúc che ngang mặt chữ điền Mặt chữ điền Nếu đọc ngược câu thơ từ dưới lên sẽ thấy thêm 1 nỗi niềm ẩn kín trong câu thơ mở đầu Khổ 1 là nỗi nhớ thôn Vĩ được thể hiện thông qua bút pháp gợi tả, ngôn ngữ tinh tế. Nhớ cảnh, nhớ người, thôn Vĩ đã mở lối để người đọc dõi vào tâm hồn thơ Hàn Mặc Tử. => Phấp phổng, lo âu, đến tuyệt vọng ( chữ kịp đầy khắc khoải) => Trăng là nàng thơ, tình yêu, cầu nối của HMT với cuộc đời => Trăng không về kịp nên thi sĩ vĩnh viễn cô đơn Khoảng cách xa vời vợi Thuyền ai... => Hướng ra bên ngoài: HMT chia thời gian làm 2, trong này không có tình yêu, ánh sáng; ngoài kia tràn ngập sắc xuân => Nỗi đau chiến lĩnh cả khổ thơ, hình ảnh => câu hỏi vang lên da diết, tưởng như hi vọng nhưng cầm chắc thất vọng => Tuy nhiên, vượt lên nỗi đau ấy vẫn là 1 Huế đầy trăng, 1 nỗi buồn đẹp đến mộng ảo. Tình yêu của HMT đến xứ Huế => Tình yêu quê luôn là điểm tựa để nỗi đau tình yêu cư trú b. Vẻ đẹp của thôn Vĩ trong nỗi nhớ Hàn Mặc Tử Hư ảo, trăng hoá lồng thành nước hay nước tan ra thành trăng => Khó tách bạch => Thuyền chở trăng Có chở Từ "chơi" được sử dụng chính xác để gọi 1 nơi mà tác giả gắn bó, không nghi lễ, khách sáo như "thăm". Chữ mướt được sử dụng chính xác, không chỉ gợi màu xanh, sự non tơ mà còn cho thấy vẻ đẹp tươi tắn của cây lá ngập đầy sức sống và đó là 1 màu xanh thanh sạch, mơ màng Không còn dòng nước buồn thiu, thay vào đó là dòng sông trăng thơ mộng Sông trăng: vũ trụ tràn ngập ánh trăng Cau là cây cao nhất trong vườn => Thứ đầu tiên nhận được ánh sáng ngày mới Khổ 1: xứ Huế tươi tắn, thánh thiện, trời xuống đất Khổ 2: xứ Huế u buồn rất riêng trong cảm nhận của HMT Chuyển dịch thời gian ngày và đêm 2. Nỗi nhớ sông Hương Từ tình yêu đến tình quê Phủ nỗi buồn trong trẻo, xót xa, thấm thía Được xây dựng bằng bút pháp cách điệu, tượng trưng cho tâm hồn phúc hậu, thuỷ chung của con người thôn Vĩ. Mượn hiện thực giả nói lên tâm tình buồn,, gửi vào cái trớ trêu của mây gió Dòng nước nhân hoá: Tâm trạng buồn => Băn khoăn, hoài nghi của 1 tâm hồn cô đơn, tha thiết với đời, với cuộc sống nhưng bế tắc, đau thương => Câu trả lời cho câu hỏi đầu bài Nắng mới: ánh sáng thanh thanh, thanh khiết, tinh khôi của ngày mới HÌnh ảnh gió >< mây (mây gió ngoảnh mặt 2 nơi): gợi sự xa cách, đứt gãy, chia lìa Đối thoại vang lên da diết, mong mỏi 1 tiếng đáp đồng vọng